Bản dịch từ sách David Goggins: Can’t Hurt Me
Chúng tôi tìm thấy một ngôi nhà trong một thành phố xinh đẹp. Vào năm 1981, Williamsville là một khu bất động sản tiềm năng ở Buffalo, New York. Có nhiều cây xanh và thân thiện, đường phố trông rất an ninh với những ngôi nhà lộng lẫy trong một thành phố hiện đại. Bác sĩ, thẩm phán, CEO, nha sĩ, ngôi sao bóng đá tầm cỡ đều sống ở đây với vợ và con cái. Những chiếc siêu xe, đường xá thì sạch sẽ, tôi nghĩ về một tương lai tương sáng ở đây. Chúng tôi nói về những giấc mơ của người Mỹ. Và địa ngục luôn nằm trong một góc của những con đường lộng lẫy như thế này.
Chúng tôi sống trong một ngôi nhà với bốn phòng ngủ, ngôi nhà bằng gỗ trắng với bốn cây trụ lớn nối tiếp là những bãi cỏ xanh mượt và rộng lớn. Chúng tôi có một khu vườn bên ngoài phía sau ngôi nhà và hai gara để hai chiếc xe Rolls-Royce 1962 và Mercedes 450 SLC 1980, và trên đường vào nhà là chiếc Corvette 1981 đen bóng bẩy. Mọi người ở đây đều ở gần những cửa hàng bán đồ ăn. Và nhìn từ bên ngoài ai cũng nghĩ rằng gia đình chúng tôi thật hạnh phúc, giàu có trong cái mác đó. Vẻ ngoài hào nhoáng ẩn chứa nhiều hơn những gì mọi người thấy.
Người ta thường thấy chúng tôi vào buổi sáng, tập hợp vào 7h sáng mỗi ngày trong tuần. Cha tôi, Trunnis Goggins không cao mấy, nhưng ông ta rất bảnh bao giống như những tay boxer. Ông ấy mặc bộ suit đẹp đẽ, nụ cười ấm áo và thân thiện. Ông ta trông giống như một doanh nhân thành công. Mẹ tôi, Jackie, trẻ hơn 17 tuổi, thon thả và xinh đẹp, và anh trai tôi và tôi rất gọn gàng, chỉnh chu với quần jeans, áo sơ mi, vai đeo balo giống như những đứa trẻ da trắng khác. Ở Mỹ, thì mọi người thường đứng trước nhà để vẫy tay và chào con của họ vào mỗi buổi sáng trước khi họ đi làm. Hàng xóm thường nhìn thấy điều này và xem nó bình thường nên ko ai theo dõi nữa.
Một dấu hiệu tốt. Sự thật là, gia đình Goggins vừa mới trở về nhà sau một đêm làm việc. Và nếu nơi đây(Paradise Road) là một địa ngục, có nghĩa là tôi đang sống với môt con quỷ dữ. Một khi hàng xóm đóng cửa hay đi đâu đó, một vẻ mặt giận dữ của cha tôi lại ập đến. Ông ta quát một cái rùi đi vào nhà tìm một chỗ ngủ. Nhưng công việc của chúng tôi chưa xong. Anh trai tôi, Trunnis Jr., và tôi phải đi một nơi khác cùng với người mẹ phờ phạc của mình.
Tôi học lớp một vào năm 1981, và tôi thường nghỉ học. Không phải bởi vì học hành khó khăn với tôi, mà là tôi không phải gượng dậy vào mỗi buổi sáng. Giáo viên của tôi thì nói chuyện khá buồn ngủ, tôi thường ngủ gật trong lớp. Trẻ em thường đến trường để học những điều cơ bản như cách đọc, viết, tính toán, nhưng tôi không thể nào tập trung để học được, trừ khi tôi cố gắng tỉnh táo.
Anh trai tôi cũng học một lớp nhảy vào năm lớp 6, năm đầu tiên của anh ấy khi bước vào trung học. Anh tôi cũng rất khó khăn để trốn và tìm một chỗ ngủ, bởi vì một khi tiếng chuông reo lên, thì cuộc sống thực sự mới bắt đầu.
Đường từ Williamsville đền Mastern District mất khoảng một tiếng rưỡi, nhưng có vẻ như chúng tôi đang đi đến một thế giới hoàn toàn khác. Cũng giống như East Buffalo, ở Master có rất nhiều hàng xóm da đen. Hầu hết đàn ông ở đây, da trắng hay da đen, đều làm việc trong những tổ chức với một mức lương khá tốt, điều đó chứng tỏ công việc kinh doanh ở đây rất tiềm năng. Và với cha tôi, chắc có lẽ là luôn đúng.

Trước 20 tuổi, cha tôi đã làm chủ kênh phân phối của Coca-Cola và bốn đường phân phối của khu vực Buffalo. Đó là một khoản thu nhập tốt cho gia đình chúng tôi. Nhưng ông ấy còn có một giấc mơ lớn khác. Ông ấy muốn sở hữu những chiếc siêu xe và một vũ trường disco. Khi một tiệm bánh gần nhà đóng cửa, ông ấy thuê một toà nhà và xây dựng một trong những sân trượt băng đầu tiên ở Buffalo.

Mười năm trôi qua, khu trượt băng( Skateland) của cha tôi di chuyển đến một toà nhà khác trên đường Ferry. Nó rất rộng lớn và nằm ở khu trung tâm của quận Masten. Ông ấy mở một quán bar ở trên sân trượt băng, đặt tên là Vermillion Room. Và đó cũng là nơi cha tôi gặp mẹ tôi khi bà mới 19 tuổi, còn cha tôi 36 tuổi. Đó là lần đầu tiên mẹ tôi đi chơi xa nhà. Jackie lơn lên ở nhà thờ Catholic. Trunnis là con của thị trưởng cho nên cũng tạo được ấn tượng với mẹ tôi. Có vẻ như mẹ tôi thích cha tôi từ đó.

Trunnis Jr. được sinh ra vào năm 1971. Tôi sinh vào năm 1975. Trước khi tôi lên 6, khu disco của cha tôi làm ăn rất tốt. Skateland có rất nhiều người chơi mỗi tối.
Great article
Thanks